21 Comments
User's avatar
Học sống ý nghĩa's avatar

Em thuộc nhóm cuối mà c nhắc đây, 23 tuổi thu nhập chia đều cũng 2x/ tháng mà em biết do ngành và vị trí em hên nên mới được như v. Cố gắng tích luỹ ít nhất 50% mà vẫn thấy chưa ổn c ạ, nên em mong apply lần này em đậu để có nền vững hơn, cả về kiến thức, bằng cấp, trải nghiệm, ngôn ngữ, và nếu được thì bạn đời nữa ạ. Nhưng có cái khác là gia đình em cũng ko nặng gánh gì và còn ủng hộ nữa nên em có tâm lý thoải mái hơn. Cảm ơn chị vì những bài viết này, để lứa như tụi em tỉnh sớm hơn 🤣

Expand full comment
Irene Ying's avatar

Không nhất thiết phải đi nhiều mới khôn ra vì khôn còn còn thể đến từ chiều sâu. Cùng việc đó làm hàng ngày nhưng ngẫm ra với thái độ mới là đã khác đi rồi. Nên ko nhất định phải du học hay du lịch lắm mới tìm được xứng đôi vừa lứa.

Nhưng việc thay đổi góc nhìn là rất cần. Đổi môi trường nhiều khi rất có lợi để xúc tác cho sự thay đổi về thói quen tư duy. Vẫn ở bản thân phải nắm bắt lấy cơ hội nha em. Vì có những bạn đi rồi vẫn thế, ra nước ngoài chỉ vẫn với đc cái táo ở tầm rổ cũ. Có những bạn thì về nước táo lại ngon lên gấp mấy lần.

Quan trọng vẫn là nắm cơ hội, chắt lọc, đổi tư duy em nha. Chứ lương cao do chị em mình từ đầu vào ngành range lương cao sẵn thui, nếu ỷ y là nó thành "bẫy thu nhập chung liu" ngay và luôn

Expand full comment
Summer's avatar

Bài viết hay quá, em cảm ơn chị nhiều. 2 năm theo dõi chị Irene khiến cho em đỡ khù khờ trong nhận thức hơn nhiều.

Em thuộc nhóm tỉnh lẻ trường ĐH top, ra trường công việc ổn định, lương không cao không thấp và hiện tại em độc thân ^^ Một profile thật bình thường và tầm thường quá chị ơi.

Một vài bạn bè của em đã kết hôn, có người hạnh phúc, có người sinh con xong và vất vả lao lực với guồng quay: ở nhà thuê, vừa đi làm vừa chăm sóc con nhỏ.

Từ một người cũng khát khao, nhiều hoài bão khi đi học và khi ra trường, giờ em thấy cuộc sống khắc nghiệt ghê, đúng là nó đã "phân tầng" từ lúc nào mà mình không hay biết.

Giải pháp hằng hà sa số các cô gái chàng trai xa quê làm việc độ tuổi 25-26 này của bọn em là gì chị nhỉ, khi vật giá leo thang, tiền tiết kiệm vẫn tích góp dần nhưng chẳng đáng bao nhiêu so với tốc độ leo thang của chi phí?

Expand full comment
Irene Ying's avatar

Hi em, nhận ra thì là bước đầu đi được 60% rồi đó. Chị viết bài này không phải để làm các bạn mất tinh thần. Thực ra chị muốn cổ vũ các bạn, để các bạn hiểu con đường chung liu cần đi, thay vì nhìn sang và nghĩ thiên hạ đang đi kiểu nào mình lao theo kiểu đó rồi tụi mình sẽ trả giá đắt vì vốn con đường thiên hạ đang nháo nhào theo có thể là không phù hợp với nguồn lực hữu hạn của chung liu tụi mình.

Cái chị nhận ra là chúng mình rất HAO PHÍ. Xuất phát của tụi mình chưa cao, nhưng ra phố thị, nhiễm cái nếp sống phố thị nên mình HAO PHÍ khi nguồn lực mình hữu hạn. Gồm hao phí thời gian, tiền bạc, mối quan hệ.

Ví dụ, thay vì chấp nhận chuyện vật giá ở quái đâu mà chẳng leo thang, nó là vấn đề toàn cầu, thời giờ đó lo để kiếm thêm tiền và tiết kiệm, thì lại theo bọn trên mạng than vãn chán chường, "nằm thẳng", để rồi vèo cái mất chục năm đi làm chẳng dư xu nào.

Đối với chung liu, ngoài tiết kiệm còn phải tăng thu nhập và tất nhiên cần có người đồng hành chất lượng. Không thì rất khó ngóc được đầu lên. Phải chấp nhận sống dưới nhu cầu những năm đầu đời. Như chị ngần này tuổi mới nhận ra, vẫn ở nhà thuê, xa quê kiếm sống, quay về sống tối giản, tiết kiệm, trân trọng thu nhập để dư đến 70-80% thu nhập thì mới có cơ hội trở mình ở đời. Chị sẽ viết một bài về con đường đó nhé. Có thể không phù hợp cho tất cả, nhưng biết đâu tham khảo được.

Expand full comment
Summer's avatar

Chị ơi cmt của chị làm em chột dạ quá :((

Mấy tháng qua em sống khá ủ rũ, khi nhận thức được mình đang sống trong một thế giới khắc nghiệt, tự dưng em hay đọc mấy bài viết "Gen Z - thế hệ tan vỡ" "tư tưởng nằm thẳng" rồi chán nản, tiêu tiền phung phí hơn bình thường để an ủi nội tâm, dù biết rằng không nên, dù đã đọc được bài "Tư tưởng sống mình xứng đáng" của chị năm ngoái.

Không phải em k biết mình nên tiết kiệm, nhưng khi mình không có động lực thì không biết mình tiết kiệm vì điều gì ấy chị, vì nó không đáng kể. Thế là cho phép bản thân được tiêu nhiều hơn bình thường. Em vừa đi du lịch một chuyến dịp lễ vừa rồi, và mua vé hạng tốt cho 2 đêm concert :<

Điều khiến em bất ngờ là khi nhìn lại em không thấy hối tiếc vì những điều đó, chỉ cảm thấy hơi trống rỗng. Đúng là em đang HAO PHÍ: cả thời gian, tiền bạc và cả tinh thần mình nữa.

Cảm ơn chị nhiều, em cảm ơn bản thân mình vì nay mông lung đã chạy vào substack của chị để đọc cho tỉnh ra :(((

Expand full comment
Irene Ying's avatar

Chị cũng từng hao phí như em. Nhưng tất cả niềm vui NGẮN HẠN đó đổi lại sau cùng vẫn là trống rỗng, là mình quay về, xin lỗi bé, cái máng lợn của đời mình. Việc nhận ra nó đau đớn, chị biết. Nhưng chị cũng thấy từ đó hi vọng: khi mình biết chính xác mình đang ở đâu, là lúc mình bắt đầu hết lạc lối.

Chuyện tìm người đồng hành, kết hôn cũng vậy. Khi mình biết chính xác mình đang ở đâu, cái rổ táo của mình thế nào, thì cũng là lúc mình thấy con đường cần đi để có lựa chọn tốt hơn. Cái chị nhấn mạnh tốt hơn là tốt hơn để đồng hành, thiên về phẩm chất. Cái đó mới bền cho chung liu.

Thực ra chị không biết những cái chị nghĩ và viết ra có thực sự có giá trị tham khảo hay không. Chị chỉ thấy là bản thân chị đã hạnh phúc, vững vàng hơn. Tức là với chị nó hiệu quả. Nhưng bảo làm như chị thì mọi người hay nói là rất khó. Vì nó đòi hỏi người ta thay đổi lối sống, cách nghĩ...

Nhưng chính chị cũng đi qua rồi. Khó thì khó thật. Nhưng qua một thập kỷ nhìn lại chị thấy đáng và không còn thấy khó.

Chị bắt đầu lại ở tuổi như cỡ em và sau hơn nửa thập kỷ chị đã tiến nhanh gấp nhiều lần chị tưởng, đã giải quyết được mọi nan đề của chị ngày xưa (giống như những gì em liệt kê). Nên tức là ít nhiều con đường chị đã đi có hoa hồng.

đừng bi quan em ạ. Vì chỉ phí thời gian, không có giá trị nhiều. Chung liu là phải có chiến lược. Chị thấy nó khó ở chỗ đòi mình thay tư duy thay lối sống, chứ chiến lược của chị đơn giản cực.

Expand full comment
Summer's avatar

Đúng là em vẫn cứ trăn trở trong cái máng lợn của đời mình chị ạ, đau đớn nhưng là sự thật, em chấp nhận sâu sắc :((

"Bi quan chỉ phí thời gian, không có giá trị nhiều. Chung liu là phải có chiến lược". Giờ em sẽ cố khắc câu này vào lòng mình để cố gắng lên, phấn chấn lên!

Cmt của chị dài và thật có tâm quá, nó thực sự có giá trị đối với em ạ.

Chị hãy viết nhiều lên nhé, giờ theo dõi chị trên đây không tiện bằng facebook nhưng em sẽ luôn đồng hành hehe

Expand full comment
Summer's avatar

Em rất mong chờ bài viết về con đường tìm người đồng hành đó của chị ạ, nói thật thì nhìn những người đang yêu đương 5 7 năm không cưới, rồi dù có kết hôn cũng sống vất vả xung quanh khiến em mất luôn niềm tin về yêu đương hò hẹn ạ :<<

Expand full comment
Irene Ying's avatar

Bắt đầu thay đổi dần cách mình nhìn đời. Nhận định cho đúng em ạ.

Ngày xưa khi nhìn cặp đôi yêu nhau 5-7 năm chia tay tan vỡ, chị cũng cảm thán kiểu mất niềm tin, ôi cô gái thiệt thòi thanh xuân. Nhưng giờ nhìn lại, chẳng ai là nạn nhân của ai, ngoài của chính họ.

Yêu lâu ko thấy nó cưới thì rõ ràng là nó ko muốn cưới. Thế thôi. Cứ tự nạn nhân hoá chính mình. Quen ai 6 tháng đến 1 năm thấy ko có bước tiến là biết nó cũng ko tha thiết lắm đấy, thì mình té. Quyền chọn ở mình mà mình cho người khác chọn hộ thì trách ai, làm sao phải thương. Nó ko thiết tha lấy mà mình cứ ở đó 6, 7 năm thì tại mình.

Như hồi xưa cặp sao nọ sao kia chia tay chị cũng cảm thán. Bạn chị bảo, mày ngu thế em. Bọn ấy nó bên nhau lâu dài mới là lạ còn nó chia tay là chuyện thường. Ngoại tình cũng chuyện thường. Có cái gì mà thương xót hão 😀 ờ lại đúng.

Mình lên mạng cứ xem tin nọ tin kia, rồi tự thấy đời đen tối nhưng "nạn nhân" có thật là nạn nhân ko.

Hay lại như bạn gái nọ lên bóc phốt chồng có vợ con khác. Thì chính bạn cũng ko có đkkh, cũng là mối tình ngắn hạn qua đường khi thằng kia nó tạm chia tay bạn gái. Rồi bạn kêu có bầu nhà nó nhận cả hai cô, ko đkkh cô nào. Bạn cũng biết thừa anh kia có con khác từ trc cưới... nhưng rồi bạn cứ ầm ĩ lên. Dù soi ra hai cô ko khác gì nhau. Hay là thấy ở tỉnh lẻ đc thằng đó có đk ngon ngon, nên chưa gì đã du lịch, đã ngủ nghê ko an toàn có bầu rồi cứ vạ. Lên mạng lại khóc than, ý là gia giáo bị lừa. Chị chẳng hiểu gia giáo gì quen nhau mấy tháng đã chửa 😀 vợ chồng có đkkh còn phải kế hoạch nữa là chưa cưới hỏi, mới quen đã du lịch ngủ nghê thả phanh...

Hay như cô nọ cô kia lên mạng phốt người tình. Trời, quen những gì đâu toàn giai ca sĩ diễn viên thì cầm về tay chắc 90% vé một chiều đến hành tinh mẫu đơn ko sớm thì muộn. Làm sao đòi hỏi được chung thuỷ tử tế khi chọn nghề là nghề lắm đào hoa

Nên chị dần bớt thương hão trên mạng. Cũng tắt hết ko xem, ko tham gia. Fb toàn chó mèo. Có gì đâu mà thất vọng. Đời vẫn thế mà. Chọn sao nhận vậy đó chứ.

Expand full comment
Summer's avatar

Cmt thẳng thắn quá, đắng chát luôn nma nghe lại thích :))

Chuyện cảm thán chia tay rồi thương tiếc giùm thiên hạ thì mấy năm nay em cũng bớt bớt rồi ạ 😅

Lớp em có 1 đôi yêu nhau từ lớp 10, định cuối năm ngoái cưới, đùng cái bạn nữ đăng story thông báo chia tay, yêu cầu mn đừng hỏi. Thế là cả lớp xôn xao. Mấy tháng sau bạn nữ thông báo có người yêu mới, bạn nam thì khóa fb. Mn lại xôn xao tập hai =)))

Xong gần đây em mới biết lí do chia tay là bạn nam vướng vào cá cược tài xỉu, nợ nần tiền tỷ, bạn nữ tha thứ nhiều lần và trả nợ giùm rồi nma không thay đổi nên cuối cùng dứt áo ra đi. Biết chuyện xong bọn em im bặt, không còn ai thương tiếc thanh xuân gì nữa =)))) còn thấy may giùm bạn nữ =))) Từ đó là em đỡ lãng mạn hóa những mối tình lâu năm hẳn :<

Suy cho cùng thì đúng như chị nói, chẳng ai là nạn nhân của ai, trừ chính họ.

Ý em 5 7 năm vẫn không cưới khiến em hơi suy nghĩ là, không phải họ không muốn cưới, mà là sợ không gồng gánh được nhà cửa con cái nên cứ lần chần(họ bảo em thế không biết có đúng không).

Để tìm được người đồng hành, động viên và cùng nhau cố gắng xây đắp tương lai em thấy không dễ :<, không phải tình cảm là được, vì yêu nhau 5 7 năm nma cũng chưa đủ sẵn sàng để gây dựng cùng nhau :<

Expand full comment
Irene Ying's avatar

Chị ko phải fan của các mối tình dài, đặc biệt từ khi đi học, nhất là từ cấp 3. Tỉ lệ thành công và trưởng thành cùng nhau rất thấp. Bạn nữ hay có xu hướng chăm lo, thành bà mẹ nhí của bạn nam. Các bạn bập vào yêu, quan hệ gắn bó chủ yếu ở tầng thể xác là tầng đáy cuối cùng, trước khi có sự trưởng thành và gắn bó về tư duy, trước cả khi thực sự định hình được tư duy và phẩm chất. Nói nôm na, em đầu tư vào đào một cái hố sâu nhưng ko hề biết dưới đó có vàng hay ko. Trong khi ở tuổi trưởng thành, nhận thức ok hơn thì em ít nhiều biết phẩm chất của bạn nam/ nữ qua lối sống, công việc, nếp nhà, kỉ luật bản thân vân vân, những thứ mà khi còn là trẻ con các em chưa có. Bố mẹ còn đang nuôi bỏ mịa ra, đã biết ra khoai hay ngô qué đâu.

Nhưng ko bỏ được vì sao, vì 90% các bạn bập vào quan hệ gắn bó về thể xác và đối với bạn nữ như thế là trượt dài vì gây cảm giác quen thuộc, phụ thuộc. Còn tất nhiên, con trai tuổi đó hầu hết chưa biết yêu, chỉ biết thụ động nhận cái bạn nữ đang cho (vai bà mẹ nhí), mà chưa hiểu nên làm đàn ông thế nào và bản thân thích phụ nữ ntn. Khi lớn lên trải đời tí thì chưa chắc đã thấy thích cô bạn gái vai bà mẹ nữa 😀 và bạn em cũng làm đúng thế. Việc trả nợ cho chỉ là nối dài của bảo bọc, làm mẹ nhí thôi. Đàn ông, đa số nó đã ko cưới thì sau 5,7 năm nó ko cưới nữa, hoặc có cưới thì do nó cũng ko còn mối nào ngon hơn, hôn nhân sẽ chỉ đếm ngày cho đến khi gã nhận ra gã thích... người khác :) mqh đó đã ở tầng đáy cuối quá lâu ko lên đc tầng trên về tâm trí, thì đều "no xôi chán chè" lắm rồi, chưa có cớ thay thôi em ơi. Trách mình chứ trách ai. Như chị là quen chỉ tối đa 1.5 năm đổ lại ko thấy có sự trưởng thành hay có kế hoạch tương lai là nghỉ. Cấp 3 cũng quen bạn trai, cứ 1 năm 1 bạn, hứa hẹn lắm cái nỗi gì, ko vui là nghỉ.

Còn cái chuyện sợ ko gồng gánh được nhà cửa con cái chị nghĩ do các bạn trẻ đang hiểu lầm. Các bạn nghĩ phải có cái đó mới lấy nhau, nhưng đúng ra lấy nhau mới có cái đó. Hẹn hò 2-4 năm ko bằng hẹn 1 hò 1 năm, cưới, dành ra 2-3 năm tiếp theo hợp lực, hai thu nhập, chia sẻ rủi ro và chi phí, dần nỗ lực xây dựng tài sản, trong quan hệ Vợ Chồng nó khác hẳn bạn trai bạn gái khác hẳn sống thử. Từ cái nền tảng đó mà chỉ sau kết hôn, mấy năm vợ chồng son, bắt đầu có dư, trưởng thành ứng xử, đối nội ngoại ok, thì mới bắt đầu nghĩ đến cùng mua tài sản lớn và sinh con đẻ cái. Như vậy an toàn cho tất cả. Chứ ai bảo cứ hẹn hò hao phí, kết hôn muộn rồi chạy deadline đẻ cho kịp, rồi hôn nhân ko ổn, vừa bập vào lấy nhau chưa kịp căn chỉnh kê cho vừa đã đánh chửi nhau vì đẻ luôn, vì tiền, vì áp lực rồi toang, bước ra khỏi hôn nhân với đứa con lại lên mạng chửi đàn ông.

Năng lực vun vén, đồng hành nó sinh ra trong hôn nhân chứ không phải ngoài hôn nhân. Ổn khi độc thân ko có nghĩa bước vào hôn nhân auto ổn. Mình rèn luyện từ trước đó nhưng chỉ thực sự phát triển được năng lực đó khi bước vào hôn nhân và cùng đi với nhau. Không hiểu như vậy thì mọi thứ sẽ muộn màng mà chung liu, hao phí thời gian là mất mát nhiều hơn được. Của ngon đâu có còn đến trưa.

Expand full comment
Đinh Linh's avatar

Chị ơi chỉ vì đọc được 1 bài của chị hồi chiều mà tối nay em đã ngồi hàng giờ để đọc hết các bài viết của chị rồi ạ😁💕💕

Expand full comment
Irene Ying's avatar

Cám ơn em nha

Expand full comment
Jessy's avatar

Bài nào của chị em cũng gật gù vì đúng quá ^^ Em thuộc nhóm tỉnh lẻ con nhà nghèo, có chí, học Đại học top công lập Hà Nội 4 năm thì vẫn ngây ngây thơ thơ nghĩ rằng rời bố mẹ ra, một bàn tay ta sẽ làm nên tất cả ^^. Ra trường đi làm 3 năm rồi thì công việc cũng tạm thu nhập tốt 2x/ tháng, một phần do nhanh nhẹn nhưng em cũng biết đó là do sự nể tình và yêu thương của sếp và chị gái họ em cũng là đồng nghiệp. Rổ táo thì về quê, gia cảnh tương đương thì tất cả bắt đầu lại từ đầu, trên Hà Nội thì chưa thấy lối ra, "loay hoay thấy đời vô nghĩa" như chị viết hic.

Năm ngoái em cũng đã tính đến con đường đi học Thạc sỹ ở nước ngoài nhưng thật sự để đi thì cần huy động hết số dư em để ra trong những năm đi làm. Bố mẹ ở nhà nói là con chỉ cần lo cho con thôi nhưng bản thân em luôn cho thêm và muốn thêm thắt cho bố mẹ do bố mẹ chi tiêu cực kỳ tính toán và tiết kiệm, ăn uống xuề xòa, không dám mua đồ ăn ngon. Chưa kể nhà còn một em gái năm nay vào Đại học mà năm nay bố mẹ lại nghỉ việc ở nhà, không đi làm nữa.

Em cũng trau dồi bản thân thêm, mong muốn khi mình level up bản thân thêm thì sẽ gặp đối tượng phù hợp nhưng thật sự bị kẹt ở gia cảnh, phập phù và tự thấy mình nữ chung liu lông bông, mặc dù bên ngoài lấp lánh các bác các cô bảo học hành tốt, công việc tốt, xinh xắn, nhẹ nhàng, cứ từ từ tìm chồng, nhưng nhìn vào cái lõi thì em biết thật ra khó lắm.

Cảm ơn chị Irene dạo này chăm đăng bài hơn ạ. Nhờ những bài của chị mà em đã biết khiêm tốn nhìn thời cuộc, lắng nghe mọi người hơn, đã tỉnh nhiều phần nhưng vẫn suy nghĩ nhiều lắm ạ hic.

Expand full comment
Irene Ying's avatar

Cũng chưa đến mức vô nghĩa lắm nhưng chị tin, sâu thẳm trong phần ko nhỏ chị em phụ nữ vẫn là bản năng hướng đến có một gia đình. Và khi thêm vài năm, qua 30 sửng sốt nhận ra sự mắc kẹt của bản thân trong việc tìm người phối ngẫu sẽ khiến chị em khủng hoảng nặng nề.

Mà lại lương cao cơ. Cúi xuống không được, với lên không xong. Rất nhiều chị em lấy tiêu chuẩn thu nhập ra đã, vì nếu không thì sợ là không đủ sống 😀

Nhưng thực tế là đã combo chung liu lấy chung liu dù em tỉnh hay phố thì vẫn cứ phải cày. Kể cả em lấy ai, cũng nằm ở tâm thế vun vén vào và phấn đấu bằng 5 năm, 10 năm. Hai vợ chồng tổng thu nhập 40-60tr/ tháng, có chịu sống được vén không, hay lại phải thuê chung cư 11-12tr, con học tư thục 5-6tr chưa kể học thêm, rồi than đời sống thành phố đắt đỏ quá.

Trong khi mình xuất phát thấp hơn thì mình phải hi sinh những năm đầu để nuôi về sau. Nó cần rất nhiều ý thức về chính mình, kiểm soát bản thân mong muốn mong cầu, vân vân. Cá nhân chị xa xứ cũng thế. Mình có thể thuê cái nhà to hơn, sống chanh xả hơn vì lương ko phải thấp nhưng tại sao mình phải sống luôn dưới nhu cầu, vì mình nhận thức được mình ở tầng nào. Chưa giàu đến thế thì phải cố 5-10 thậm chí 15 năm để tích sản.

Nhiều bạn chị ngoại tỉnh xuất phát thấp đã hiểu điều này và dù lấy ai, cũng hết sức vun vén để rồi có nhà cửa và cs ổn định trong khi đám chung liu phố lơ thơ không mấy đứa tự lập mua thêm đc tài sản.

Rồi sẽ có người bảo sống chỉ có một lần, sao phải quần quật thế. Hưởng thụ đi nhưng đằng sau vẫn là mơ hồ bấp bênh, mình có quên hẳn nó đi được không.

Nên mọi thứ đổi thay phải từ tư duy ra mà. Nếu ko thì thấy bất cứ sự hi sinh ngắn hạn nào cũng là đau khổ. Còn nếu làm được đúng với tư duy cứng cỏi thì việc kiểm soát được tham muốn để sống đơn giản, đủ nhu cầu cần, vợ chồng tiến lên và làm nền tảng cho con cái, gia đình êm ấm ko cãi cọ tiền bạc cũng là một kiểu cs rất hạnh phúc. Chị nghĩ vậy.

Về chuyện đi Hàn Quốc thì chị ko biết có phù hợp với em và hoàn cảnh của em không. Nhưng rõ ràng là dù "con chỉ cần lo cho con" thì gia đình em cũng hiển hiện tương đối nhiều lo toan. Chẳng qua cha mẹ chưa bệnh thôi. Phận làm con gái cả mình vẫn phải lo, chứ ko thì chẳng ai lo cho cả em nhỉ. Nên chị ngẫm ra thế và thay đổi vì chị nhận ra mình sống bây giờ có thể nhàn và tốt nhưng chỉ chục, hai chục năm nữa cha mẹ già yếu bệnh tật mà mình vẫn lơ thơ thì đời lại hồi đáp cho mình quá nghiệt ngã luôn.

Expand full comment
Jessy's avatar

Đúng rồi ạ. Trước đây khi học Đại học và sau khi đi làm 1-2 năm, em không ưu tiên yêu đương hò hẹn do nền tảng bố mẹ hạnh phúc không theo hướng tích cực, hay cãi vã về kinh tế vậy nên em nhìn tình yêu theo hướng "con cáo chê chùm nho xanh" và tập trung vào học hành, công việc. Nhưng độc thân lâu rồi, bạn thân cũng đã lấy chồng, một mình thì thấy à hóa ra mình cũng cần lắm chứ một người đồng hành, cần một gia đình nhỏ của riêng mình.

Trước có tham gia khóa Yêu và Đồng tiền bình dị nên em cũng đang có thay đổi tư duy chọn bạn đời, tài chính cũng cố gắng vén hơn và tiết kiệm hơn chị ạ. Em cảm ơn chị nhiều lắm ^^

Expand full comment
Irene Ying's avatar

😊 chúng mình luôn có thể sống và làm tốt hơn bố mẹ em ạ. Nhìn vào cái sai của họ để sửa sai, vượt lên gia cảnh.

Nó chính là một lẽ đời. Không phải đời lúc nào cũng là mình chỉ định giá bằng gia cảnh. Nhưng hiểu cái gốc để vươn lên và sửa dần cho mình là cần thiết. Nếu không hiểu, vẫy vùng kiểu gì rơi vào như em nói đó "cáo chê chùm nho xanh" thì dù mình khoả lấp thế nào, tô vẽ đắp đổi ra sao cũng không thể lờ "cái lõi" đi mãi 😀😀😀

Mà riêng nhận ra thôi đã đi được 60% rồi đó. Khó nhất là đoạn nhận ra, vì nó đánh thẳng vào tự ái.

Expand full comment
Clara's avatar

Em chênh vênh giữa cuối nhóm 1 và đầu nhóm 2. Nhà em ở Hà Nội nhưng bố mẹ đều lớn tuổi và không khá giả; cũng cố gắng đỗ trường top đại học để thoát cảnh. 22 tuổi lương e được 15, cố gắng tích luỹ để 1-2 năm nữa có thể du học thạc mà chưa đâu vào đâu. Câu chuyện phân tầng cũng là gần đây e ms cảm nhận được rõ. Bố mẹ e đã nghỉ hưu được 4-5 năm nay r nên góc nhìn cũng khác, nhiều lúc cảm thấy bbe gia đình có nền tảng tiến nhanh và đỡ chật vật hơn em nhiều. Mà bản thân e nhà ở cùng bố mẹ cx đỡ trật vật hơn vài đứa xa nhà đồng trang lứa. Câu chuyện dating em cũng có cơ hội date 1-2 người ở ‘tầng’ khác mình - mở mang nhưng cảm giác peer pressure làm em không sao mở lòng được với ngta (dù là mở mang tầm mắt rất nhiều) Nên em thấy ‘ngáo giá’ không được mà date quá tầm cũng không nổi :(

Đọc bài viết của chị mà cảm thấy được thấu hiểu quá ạ. Càng cảm thấy không thể bỏ cuộc được và nỗ lực hơn. Chỉ bt cố gắng để đến đời con sẽ có những trải nghiệm bớt vất vả hơn mình

Expand full comment
Irene Ying's avatar

Chị cũng vậy nè. Nhưng mình cứ định vị đúng rồi đâu sẽ vào đó em ah. Em xuất phát điểm tốt hơn chị rất nhiều về tư duy. Lúc bằng tuổi em chị ko nghĩ được như em đâu.

Thực ra số sướng hơn mình về vật chất, nhìn cũng tiến đấy nhưng vẫn quay đúng vào cái ô là "thiếu nội lực", cũng quay cuồng lắm em ạ. Giờ chị nhìn lại đội đồng trang lứa đã đi trước chị, bố mẹ lo nhà xe cho hết, chăm con hộ, thì cuối cùng vào hôn nhân cũng xáo xào vì quen nhàn tản, thiếu năng lực xoay sở và vun vén nên cuối cùng vợ chồng có xuất phát tài chính hơn mặt bằng chung nhưng mạnh ai nấy sống, lại cũng bế tắc. Rồi đi làm ngày càng chán chường lại đi "chữa lành" suốt thôi. Ngoài 30 khủng hoảng hiện sinh ko dứt.

Nên hồi xưa bố chị nói, bố ngẫm ra rồi, bố cố thêm cho con một cái nhà thì cũng chưa chắc đời con sướng hơn đâu. Lúc đó chị không hiểu, nhưng giờ chị đã hiểu rồi. Thêm một cái nhà, thêm chút tài sản nhưng con mình chẳng có nội lực, thì nó cứ nhìn vào đó rồi tiếp tục ngáo giá, tiếp tục "tôi", "nhà tôi", "bố mẹ tôi" rồi lấy ai cũng thế mà thôi. Thực tế là cũng có nhiều bạn như vậy. Chê bạn giai ngoại tỉnh lương 35tr nhưng ko nhìn lại mình lương chỉ 10-12tr nhàn quen, lại định giá mình bằng nhà bố mẹ cho giá chục tỉ... trong khi năng lực kiếm sống ko có, tiền đó cha mẹ cho cũng chưa chắc phát triển lên được... mà cũng chưa phải tiền thành núi để an nhàn suốt đời và lo cho con cái đâu... chỉ cần một cú sốc là có khi bay hết.

Nên vẫn cần là nội lực. Cái đấy thì mình phải tỉnh ra và bồi đắp thui.

Expand full comment
User's avatar
Comment deleted
May 21
Comment deleted
Expand full comment
Irene Ying's avatar

Ôi thôi, t xin lỗi b Janee t tính xoá cái còm của t để còm lại mà t xoá nhầm còm của bạn. T post lại còm của bạn Janee vào đây nhé.

Ở tuổi 3x, t rất thấm 2 từ định vị và phân tầng. Nói thẳng là ai có nền tảng gđ tốt thì đến lúc lập gđ vẫn cứ thong thả. Còn k thì vướng mắc vào vô vàn tính toán nhức nhối chuyện áo cơm. Nên là biết m, biết ng. Nhà nghèo thì càng p biết liệu cơm gắp mắm và khéo léo sắp xếp đời m cho ổn. Chuyện hôn nhân thì t nghĩ đa phần con gái VN sẽ mong mỏi 1 ng bạn đồng hành do ảnh hưởng của xh và văn hóa lâu đời. Mà tính ra có thêm bạn đồng hành hợp ý thì sẽ kinh tế và đi đc xa hơn =)) Câu chuyện ngáo giá ở con gái thì vô vàn lắm=)) T nghĩ là 3x rồi dù muốn hay k cx đành phải thực tế nhất là khi m sống ở HN, ở m Bắc truyền thống ntn. Nhưng t vx mong duyên phận tốt lành đến vs mọi cô gái và ai cx có thể đưa ra sự lựa chọn tỉnh táo, sáng suốt nhất với tất cả nguồn lực ^^

Expand full comment
Irene Ying's avatar

Sau khi còm dài ngoằng t nhận ra t cũng nói lại những cái trong bài t nói rùi. Hong có giá trị gì cả. Nên t xoá đi tính còm cái khác mà xoá nhầm còm của bạn :(((( vì cái giao diện Substack trên đt này t chưa dùng quen. Thành thật xin lỗi bạn.

Đại để t thấy là đồng ý nếu gia cảnh tốt hơn thì vào hôn nhân đỡ lo cơm áo nhưng đó chỉ là một phần thôi. Vì hầu hết nữ chung liu HN quanh mình đi theo lối đó và cả ở ĐL cũng vậy. Lấy nhau, tiền có, cha mẹ cho nhà xe, chăm hộ con... nhưng mà vẫn ko hạnh phúc 😀 vì thiếu nội lực, thiếu năng lực vun vén. Đc mấy năm là ngán nhau tận cổ.

Ngược lại những đôi có nội lực, ban đầu ko nhiều tiền, cha mẹ nghèo, thì sau 5-8 năm hôn nhân ổn lắm rồi. Đã mua đc chung cư ở HN, đã có con vào cấp 1, yêu thương gắn bó đồng hành từ tiền bạc đến suy nghĩ.

Nên mình thay đổi để chính mình được hạnh phúc. Chứ không sẽ mãi phải dựa dẫm cha mẹ 😀 nếu mình ko thay đổi, vẫn tính chung liu thích nhàn tản cậy bố mẹ, thì cũng ko lấy được chồng mình bây giờ. Đàn ông ko ngu như hồi mình bị ngáo giá, xink với thông mink ảo tưởng, mà họ có lượng, có chất, có cv, có nền tảng rồi thì họ nhìn và định giá chị em cũng rất nhanh. Chị em chỉ hay nhìn vào lương bn gia cảnh thế nào, nhưng nhìn cái chất bên trong chưa chắc nhanh bằng các anh.

Expand full comment