Discussion about this post

User's avatar
bizhi's avatar

Em cũng follow chị 1 khoảng thời gian rồi. Thật lòng mà nói, tư duy của chị rất đáng là 1 nguồn tham khảo của các bạn nữ chân ướt chân ráo mới bước vào đời. Nó nghiêm, nó chua mà nó cũng thật 😂 trước em thấy 2 câu quote trên cũng hợp lý phết, cũng là “giữ giá” cho người khuyên, kiểu rằng đâu phải ai ta cũng khuyên đâu, phải thân phải thương thì mới khuyên cho, nó tốn thời gian, nên mình thường chỉ đưa lời khuyên cho người cần. Còn không, mọi người đều khá ơ hờ, khuyên thì sợ ngta nghĩ mình rảnh quá, ngta có cần đâu mà mình khuyên. Còn không, “vật hợp theo loài”, mọi người chỉ chơi vs những người cùng sở thích cùng quan điểm, có sự trái ý thì mqh có khoảng cách liền. Em cũng tự nghiệm ra được những giá trị cốt lõi mà chị nói trc khi biết chị. Mà biết chị rồi hay đọc bài của chị thì những giá trị đó nó được xào qua xào lại trong não, trở này cái mình phải học và hành. Có 1 câu của chị viết em khá tâm đắc, đó là đến khi mình cần lời khuyên thì có khi đã muộn rồi. Có lẽ quan trọng nhất là mình luôn giữ thái độ và tấm lòng khiêm nhu. Như vậy mọi lời khuyên trái ý trái tai mình mới mở lòng mà tiếp nhận dc. Cám ơn lời khuyên của chị và mong chờ những bài tiếp theo hehe.

Expand full comment
LA's avatar

Nếu như bạn thật sự tin rằng: “Lời khuyên ấy chỉ đúng với người khuyên thôi”. Hay là: “Đừng cho ai đó lời khuyên cho đến khi được hỏi”. Thì mình cho rằng cuộc sống của bạn thật bất hạnh. Vì bạn không có bất cứ ai xung quanh bạn có đủ kiến thức, uy tín và quan tâm đến bạn để cho bạn những lời khuyên xương máu trước khi bạn Biết là bạn cần.

=> Thật ra em không đồng tình với luận điểm này trong bài của chị, vì em thấy 2 vế này nó không phải điều kiện 2 chiều. Bản thân em là một người nhiều lần từng tự nói với mình câu trên (“Đừng cho ai đó lời khuyên cho đến khi được hỏi”), và em thấy suy luận kia chưa đầy đủ á chị.

Thứ nhất là, việc một ai đó không muốn cho người khác lời khuyên không đồng nghĩa với việc người đó không nhận được lời khuyên từ người xung quanh. Nên suy ra họ bất hạnh thì em cho là hơi quy chụp. (đương nhiên em thì em tự thấy mình không bất hạnh :P )

Thứ hai là, đứng từ góc độ của một người hay tự nói với mình câu trên, thì em thấy việc "chờ đến khi được hỏi" cũng là một cách để mình đồng cảm và thấu hiểu người đối diện với những vấn đề họ đang có. Việc im lặng, theo sát, lắng nghe, để ý... em cho là cách mình tôn trọng những gì họ đang trải qua. Đôi khi cũng không cần tới mức "được hỏi" thì mình mới có thể đưa ra lời khuyên, và thậm chí đôi khi chưa chắc mình đã cần đưa ra lời khuyên. Từ trải nghiệm cá nhân em, việc đặt ra câu hỏi, mô tả tình huống từ góc nhìn của mình cho người đối diện nhiều khi đã là cách rất hữu hiệu giúp họ trong tình huống đó rồi, chưa cần đến bước tiếp theo là ra lời khuyên.

Thêm nữa, em cũng hài lòng với việc mình chỉ giữ sự nhiệt huyết, chân thành và năng lượng cho những người mình cho là xứng đáng - tức chỉ đưa lời khuyên cho những người mình trân quý (như chị nói, bố mẹ, vợ chồng, bạn thân...) Bị nói là ích kỷ cũng được, em cảm thấy không cần phí hoài năng lượng và thời gian với những người không phù hợp, chỉ để đưa ra lời khuyên (mà chưa chắc họ thực sự cần).

Expand full comment
6 more comments...

No posts